Trong đoạn văn này, Pat phản ánh về ảnh hưởng của kiến trúc hiện đại đối với cảnh quan đô thị và sự hấp dẫn về mặt thẩm mỹ của nó. Cô đặt câu hỏi liệu các nghệ sĩ có tìm thấy cảm hứng trong các cấu trúc cao chót vót, thường áp đặt đặc trưng cho kiến trúc thế kỷ hai mươi mốt, đặc biệt là những cấu trúc được coi là biểu tượng của nam tính. Điều này dẫn đến việc cô xem xét liệu bất kỳ tòa nhà đương đại nào, đặc biệt là những tòa nhà thể hiện một phong cách tàn bạo, đã từng được mô tả một cách nghệ thuật, cho thấy một khoảng cách giữa kiến trúc và nghệ thuật.
Hơn nữa, Pat lập luận rằng nếu một tòa nhà không thể truyền cảm hứng cho một đại diện nghệ thuật, thì nó có thể không hấp dẫn về cơ bản, bất kể chức năng thực tế của nó. Điều này làm tăng một quan sát quan trọng về mối quan hệ giữa vẻ đẹp và tiện ích trong kiến trúc. Sự suy ngẫm của cô cho thấy sự căng thẳng giữa các cấu trúc đương đại thống trị thành phố và vẻ đẹp tinh tế của môi trường của nó, đặt ra các câu hỏi về giá trị thẩm mỹ trong thiết kế đô thị.