Trong đoạn văn này, tác giả nhấn mạnh tầm quan trọng của việc hiểu bản chất của tự do và quyền sở hữu. Khi các cá nhân nhầm lẫn rằng họ sở hữu những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của họ, họ đã tự đặt ra cho sự thất vọng và thất vọng. Sự hiểu lầm này dẫn đến sự than thở và đổ lỗi hướng đến người khác, bao gồm cả thần thánh. Do đó, nhận ra những gì thực sự là của chính mình giúp duy trì hòa bình và tự chủ bên trong.
Hơn nữa, văn bản cho thấy rằng bằng cách thừa nhận các giới hạn kiểm soát của một người và chấp nhận rằng tài sản của người khác thực sự thuộc về họ, một người có thể tránh xung đột và đau khổ. Sự khác biệt rõ ràng này thúc đẩy cảm giác giải phóng, vì nó ngăn chặn các yếu tố bên ngoài có quyền lực đối với trạng thái cảm xúc của một người. Theo cách này, việc nắm lấy trí tuệ này cho phép các cá nhân điều hướng cuộc sống mà không phải đổ lỗi hoặc cảm xúc tiêu cực đối với người khác, dẫn đến sự tồn tại thanh thản.