Một số người trong chính phủ và một số nhà cách mạng trước đây cuối cùng đã nhận ra rằng không có cách nào chế độ Hồi giáo có thể khiến chúng ta biến mất. Khi buộc chúng tôi dưới lòng đất, nó cũng khiến chúng tôi trở nên hấp dẫn hơn, nguy hiểm hơn và, theo một cách kỳ lạ, mạnh mẽ hơn. Nó đã làm cho chúng tôi khan hiếm và, vì điều này, cũng có nhu cầu.
(Some within the government and some former revolutionaries had finally realized that there was no way the Islamic regime could make us intellectuals vanish. In forcing us underground, it had also made us more appealing, more dangerous and, in a strange way, more powerful. It had made us scarce and, because of this, also in demand.)
Trong cuốn hồi ký của mình, Azar Nafisi phản ánh về sự hiện thực của một số quan chức chính phủ và các nhà cách mạng trước đây rằng chế độ Hồi giáo không thể xóa bỏ sự kháng cự trí tuệ. Bằng cách đẩy các trí thức ẩn nấp, chế độ đã vô tình khuếch đại ý nghĩa của chúng, khiến chúng trở thành biểu tượng thách thức chống lại áp bức. Động lực này đã tạo ra một nghịch lý trong đó hành động đàn áp chỉ làm tăng sức hấp dẫn và tiềm năng của những nhà tư tưởng này.
Nafisi minh họa cách các trí thức, bây giờ khan hiếm hơn, đã trở thành những nhân vật trong xã hội. Hậu quả không lường trước của sự áp bức đã biến họ thành những tiếng nói mạnh mẽ cho bất đồng chính kiến, cho thấy chế độ càng cố gắng im lặng, họ càng kiên cường và hấp dẫn với công chúng. Sự tồn tại dưới lòng đất của họ đã thúc đẩy một câu chuyện hấp dẫn thách thức hiện trạng và truyền cảm hứng cho hy vọng giữa những người khao khát tự do.