Cách biết của truyền hình là thù địch một cách vô tình đối với cách hiểu biết của kiểu chữ; rằng các cuộc trò chuyện của truyền hình thúc đẩy sự không mạch lạc và tầm thường; rằng cụm từ "truyền hình nghiêm túc" là một mâu thuẫn về mặt; Và tivi chỉ nói bằng một giọng nói dai dẳng-giọng nói giải trí
(television's way of knowing is uncompromisingly hostile to typography's way of knowing; that television's conversations promote incoherence and triviality; that the phrase "serious television" is a contradiction in terms; and that television speaks in only one persistent voice-the voice of entertainment)
Trong "thú vị đến cái chết", Neil Postman lập luận rằng truyền hình về cơ bản thay đổi cách chúng ta có được kiến thức và hiểu thế giới. Ông cho rằng bản chất của truyền hình vốn đã đối nghịch với sự phức tạp của ngôn ngữ viết, thúc đẩy tư duy và chiều sâu phê phán. Thay vào đó, truyền hình thúc đẩy sự hời hợt và tầm thường hóa các bài diễn văn nghiêm trọng, dẫn đến một nền văn hóa ưu tiên giải trí hơn tất cả.
Postman cho rằng ý tưởng về "truyền hình nghiêm túc" là một oxymoron, vì phương tiện chỉ tập trung vào giá trị giải trí. Trong môi trường này, các cuộc trò chuyện chuyên sâu trở nên không liên tục và mất tập trung, làm suy yếu chất lượng của diễn ngôn công khai. Nhìn chung, phê bình của ông nhấn mạnh những tác động bất lợi của truyền hình đối với khả năng của xã hội để tham gia vào các vấn đề quan trọng một cách chu đáo và có ý nghĩa.