Câu trích dẫn từ "Người chơi piano" của Kurt Vonnegut Jr. gợi lên một hình ảnh sống động của máy ảnh truyền hình như thể chúng là những sinh vật tình cảm, khám phá và quan sát môi trường xung quanh với cảm giác tò mò. Sự so sánh với những con khủng long thân thiện cho thấy rằng những cỗ máy này, trong khi tiên tiến, sở hữu một sự ấm áp và khả năng tiếp cận nhất định, như thể chúng háo hức tìm hiểu và kết nối với thế giới xung quanh.
Chủ nghĩa nhân học này làm nổi bật sự pha trộn giữa công nghệ và nhân loại trong câu chuyện của Vonnegut. Các máy ảnh đại diện cho ảnh hưởng ngày càng tăng của truyền thông trong xã hội, cho thấy rằng họ tích cực tham gia vào việc định hình nhận thức và tương tác thay vì chỉ ghi lại các sự kiện. Cảnh này đóng vai trò là một bình luận về ý nghĩa xã hội của sự hiện diện truyền thông trong cuộc sống hàng ngày.