Những người trong chúng ta sống ở Cộng hòa Hồi giáo Iran đã nắm bắt được cả bi kịch và sự phi lý của điều mà chúng ta phải chịu. Chúng tôi đã phải chọc vào sự khốn khổ của chính mình để sống sót. Chúng tôi cũng nhận ra bản năng nhận ra poshlust-không chỉ ở người khác, mà là trong chính chúng tôi. Đây là một lý do mà nghệ thuật và văn học trở nên rất cần thiết cho cuộc sống của chúng ta: chúng không phải là một thứ xa xỉ mà là một điều cần thiết. Điều mà Nabokov nắm bắt là kết cấu của cuộc sống trong một xã hội toàn trị, nơi bạn hoàn toàn trong một thế giới ảo tưởng đầy những lời hứa sai lầm, nơi bạn không còn có thể phân biệt giữa Cứu Chúa và người hành quyết của bạn.
(Those of us living in the Islamic Republic of Iran grasped both the tragedy and absurdity of thecruelty to which we were subjected. We had to poke fun at our own misery in order to survive.We also instinctively recognized poshlust-not just in others, but in ourselves. This was one reasonthat art and literature became so essential to our lives: they were not a luxury but a necessity.What Nabokov captured was the texture of life in a totalitarian society, where you are completelyalone in an illusory world full of false promises, where you can no longer differentiate betweenyour savior and your executioner.)
Ở Iran, người dân đã trải qua một sự pha trộn độc đáo của bi kịch và vô lý trong cuộc sống hàng ngày của họ dưới một chế độ toàn trị. Để đối phó với sự đau khổ của họ, họ thường dùng đến sự hài hước, sử dụng tiếng cười như một phương tiện sinh tồn. Môi trường này cho phép tự nhận thức sâu sắc về những thiếu...