Một cuốn tiểu thuyết không phải là một câu chuyện ngụ ngôn, đó là trải nghiệm cảm giác của một thế giới khác. Nếu bạn không bước vào thế giới đó, nếu bạn không nín thở cùng với các nhân vật, nếu bạn không để bản thân tham gia vào số phận của họ, bạn sẽ không bao giờ nhận ra họ, bạn sẽ không bao giờ đi vào trung tâm của cuốn sách. Đây là cách bạn đọc một cuốn tiểu thuyết: như thể nó là một thứ gì đó để hít vào, để giữ trong phổi. Vì vậy, bắt đầu thở.
(A novel is not an allegory, it is the sensory experience of another world. If you do not enter that world, if you do not hold your breath together with the characters, if you don't let yourself be involved in their destiny, you will never get to identify with them, you will never get to the heart of the book. This is how you read a novel: as if it were something to inhale, to keep in the lungs. So, start breathing.)
Trong cuốn hồi ký "Đọc Lolita ở Tehran", Azar Nafisi nhấn mạnh bản chất nhập vai của việc đọc một cuốn tiểu thuyết. Cô lập luận rằng một cuốn sách không chỉ đơn thuần là một đại diện biểu tượng của các ý tưởng, mà là một trải nghiệm cảm giác sống động vận chuyển độc giả đến một cõi khác. Để hoàn toàn đánh giá cao một cuốn tiểu thuyết, người ta phải tham gia vào các nhân vật và hành trình của họ, hít thở một cách hiệu quả trong câu chuyện và nội tâm hóa nó sâu sắc.
Nafisi khẳng định rằng sự tham gia thực sự vào câu chuyện dẫn đến sự đồng cảm và hiểu biết về số phận của các nhân vật. Cô khuyến khích độc giả tiếp cận tiểu thuyết với mục đích thực sự cảm nhận và trải nghiệm thế giới mà họ mô tả, cho thấy rằng sự tham gia này là điều cần thiết cho một kết nối sâu sắc với văn bản. Cuối cùng, quan điểm của cô làm nổi bật sức mạnh của văn học để gợi lên cảm xúc và thúc đẩy trải nghiệm chung của con người.