Chúng tôi hiếm khi nói về truyền hình, chỉ về những gì trên truyền hình
(We rarely talk about television, only about what's on television)
Trong "gây cười cho đến chết", Neil Postman giải quyết sự thay đổi trong diễn ngôn công khai với sự trỗi dậy của truyền hình, cho rằng nó ưu tiên giải trí hơn cuộc trò chuyện có ý nghĩa. He suggests that society tends to focus on the content presented on television rather than engaging in discussions about the medium itself. Mối bận tâm này ảnh hưởng đến sự hiểu biết của chúng ta về các vấn đề quan trọng, vì mọi người trở nên quan tâm đến cảnh tượng hơn là chất.
Luận án trung tâm của Postman là định dạng truyền hình làm biến dạng cách truyền đạt thông tin, dẫn đến một môi trường nơi các chủ đề nghiêm trọng được tầm thường hóa. Ông cảnh báo rằng xu hướng này làm suy yếu diễn ngôn hợp lý, khi ranh giới giữa giải trí và thông tin mờ nhạt, cuối cùng ảnh hưởng đến chất lượng của cuộc đối thoại công cộng. Ý nghĩa của sự thay đổi này thách thức các cá nhân để đánh giá lại mức tiêu thụ truyền thông và ảnh hưởng của nó đối với xã hội.