Tất cả chúng ta đều là nạn nhân của bản chất tùy tiện của một chế độ toàn trị liên tục xâm nhập vào những góc riêng tư nhất trong cuộc sống của chúng ta và áp đặt những hư cấu không ngừng của nó đối với chúng ta. Đây có phải là quy tắc của đạo Hồi? Những kỷ niệm nào chúng ta đã tạo ra cho con cái? Cuộc tấn công liên tục này, sự thiếu tốt bụng dai dẳng này, là điều khiến tôi sợ hãi nhất.
(We were all victims of the arbitrary nature of a totalitarian regime that constantly intruded into the most private corners of our lives and imposed its relentless fictions on us. Was this rule the rule of Islam? What memories were we creating for our children? This constant assault, this persistent lack of kindness, was what frightened me most.)
Trong "Đọc Lolita ở Tehran", Azar Nafisi phản ánh về môi trường áp bức được tạo ra bởi một chế độ toàn trị đã xâm chiếm cuộc sống cá nhân và buộc các câu chuyện bị bóp méo đối với công dân của nó. Cô đặt câu hỏi liệu quy tắc áp bức này có thực sự được phân loại là Hồi giáo hay không, làm nổi bật sự bất hòa giữa các nguyên tắc tôn giáo và thực tế của cuộc sống dưới một chế độ như vậy. Điều này tạo ra một mối quan tâm sâu sắc cho việc di sản bị bỏ lại cho các thế hệ tương lai.
Câu chuyện kể của Nafisi cho thấy một cảm giác sợ hãi sâu sắc bắt nguồn từ sự tàn ác không ngừng của chế độ và thiếu lòng trắc ẩn. Cuộc tấn công dai dẳng này vào các quyền tự do cá nhân tấn công vào cốt lõi của bản sắc và giá trị của cô, khiến cô phải suy ngẫm về những ký ức và lý tưởng đang được định hình cho con cái của cô giữa những đau khổ như vậy. Sự kiểm soát không ngừng và thiếu lòng tốt nổi lên như những khía cạnh đáng sợ nhất của cuộc sống dưới một quy tắc toàn trị.