Khi một em bé bước vào thế giới, bàn tay của nó bị siết chặt, phải không? Như thế này? Anh ấy làm một nắm đấm. Tại sao? Bởi vì một em bé, không biết gì hơn, muốn lấy tất cả mọi thứ, để nói, 'Cả thế giới là của tôi'. Nhưng khi một người già chết, làm thế nào để anh ta làm như vậy? Với hai tay mở ra. Tại sao? Bởi vì anh ấy đã học được bài học của mình. Bài học gì? Tôi hỏi. Anh mở rộng những ngón tay trống rỗng. Chúng ta không thể làm gì với chúng ta.
(When a baby comes into the world, its hands are clenched, right? Like this? He made a fist. Why? Because a baby, not knowing any better, wants to grab everything, to say, 'The whole world is mine.' But when an old person dies, how does he do so? With his hands open. Why? Because he has learned his lesson. What lesson? I asked. He stretched open his empty fingers. We can take nothing with us.)
Câu trích dẫn phản ánh các quan điểm tương phản về cuộc sống và sở hữu giữa một em bé và một người già. Một đứa trẻ sơ sinh bước vào thế giới với nắm đấm nắm chặt, tượng trưng cho một bản năng tự nhiên để nắm bắt mọi thứ và yêu cầu quyền sở hữu thế giới xung quanh. Hình ảnh này nhấn mạnh sự ngây thơ và háo hức của một đứa trẻ, người thể hiện ý thức về quyền lợi và hy vọng về những gì cuộc sống mang lại.
Ngược lại, một người già thường rời khỏi cuộc sống với đôi tay rộng mở, tượng trưng cho một nhận thức sâu sắc rằng tài sản vật chất và thành tích trần thế cuối cùng là thoáng qua. Sự chuyển đổi này từ việc nắm bắt sang sự cởi mở biểu thị sự khôn ngoan có được trong suốt cuộc đời, minh họa rằng sự thỏa mãn thực sự đến từ sự hiểu biết, chúng ta không thể mang theo bất cứ điều gì với chúng ta khi chúng ta chết. Nó nhấn mạnh tầm quan trọng của kinh nghiệm và mối quan hệ đối với sự giàu có vật chất.