Tại sao, ví dụ, không phải AIG yêu cầu bảo lưu vốn chống lại họ? Tại sao, đối với vấn đề đó, Moody và Standard & Poor sẵn sàng ban phước cho 80 phần trăm của một nhóm các khoản vay thế chấp xúc xắc với cùng một xếp hạng ba-họ đã trao các khoản nợ của Kho bạc Hoa Kỳ? Tại sao ai đó, bất cứ ai, bên trong Goldman Sachs đứng lên và nói, "Đây là những điều tục tĩu. Các cơ quan xếp hạng, những người làm việc tối thượng của tất cả các khoản vay thế chấp dưới chuẩn này, rõ ràng không hiểu rủi ro, và sự ngu ngốc của họ đang tạo ra một công thức cho thảm họa"?
(Why, for example, wasn't AIG required to reserve capital against them? Why, for that matter, were Moody's and Standard & Poor's willing to bless 80 percent of a pool of dicey mortgage loans with the same triple-A rating they bestowed on the debts of the U.S. Treasury? Why didn't someone, anyone, inside Goldman Sachs stand up and say, "This is obscene. The rating agencies, the ultimate pricers of all these subprime mortgage loans, clearly do not understand the risk, and their idiocy is creating a recipe for catastrophe"?)
Văn bản đặt ra các câu hỏi quan trọng liên quan đến các hoạt động tài chính dẫn đến cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008, đặc biệt tập trung vào việc thiếu dự trữ vốn của AIG và xếp hạng đáng ngờ từ các cơ quan lớn như Moody và Standard & Poor's. Nó nhấn mạnh sự mâu thuẫn giữa các xếp hạng cao được đưa ra cho các khoản vay thế chấp rủi ro và các khoản nợ an toàn của Kho bạc Hoa Kỳ, cho thấy sự mất kết nối đáng kể trong đánh giá rủi ro.
Hơn nữa, đoạn trích kêu gọi sự chú ý đến việc thiếu bất đồng chính kiến trong các tổ chức tài chính có ảnh hưởng như Goldman Sachs. Nó ngụ ý rằng các cá nhân trong các tổ chức này nên nhận ra những nguy hiểm gây ra bởi các xếp hạng sai lệch từ các cơ quan, nhưng có một sự im lặng đáng lo ngại. Sự im lặng này đã góp phần vào một tình huống bấp bênh mà cuối cùng đóng vai trò trong cuộc khủng hoảng tài chính.