Không phải là tình cờ khi các nhân vật không thông cảm nhất trong tiểu thuyết của Austen là những người không có khả năng đối thoại chính hãng với người khác. Họ thốt lên. Họ giảng bài. Họ mắng. Sự bất lực này cho cuộc đối thoại thực sự ngụ ý một sự bất lực cho sự khoan dung, tự suy nghĩ và đồng cảm.
(It is not accidental that the most unsympathetic characters in Austen's novels are those who are incapable of genuine dialogue with others. They rant. They lecture. They scold. This incapacity for true dialogue implies an incapacity for tolerance, self-reflection and empathy.)
Trong cuốn sách "Đọc Lolita ở Tehran" của Azar Nafisi, tác giả thảo luận về cách Jane Austen miêu tả các nhân vật không thông cảm như những người không thể tham gia vào cuộc trò chuyện đích thực. Những nhân vật này thường dùng đến việc ca ngợi, giảng dạy và la mắng thay vì kết nối một cách có ý nghĩa với người khác. Điều này không có khả năng trong cuộc trò chuyện phản ánh sự thiếu hụt sâu sắc hơn về các phẩm chất như sự khoan dung, tự suy nghĩ và đồng cảm.
Phân tích của Nafisi nhấn mạnh tầm quan trọng của cuộc đối thoại chân thực trong việc thúc đẩy sự hiểu biết và lòng trắc ẩn giữa các cá nhân. Khi các nhân vật thất bại trong việc truyền đạt chân thành, họ thể hiện sự thiếu trí tuệ cảm xúc, cuối cùng ngắt kết nối họ với những người xung quanh. Chủ đề này cộng hưởng trong suốt công việc của Austen, nhấn mạnh giá trị của việc xây dựng mối quan hệ thông qua các tương tác có ý nghĩa.