Những nỗi buồn và niềm vui của người khác có cách nhắc nhở chúng ta về chính chúng ta; Chúng tôi một phần đồng cảm với họ vì chúng tôi tự hỏi: Còn tôi thì sao? Điều đó nói gì về cuộc sống của tôi, nỗi đau của tôi, nỗi thống khổ của tôi?
(Other people's sorrows and joys have a way of reminding us of our own; we partly empathize with them because we ask ourselves: What about me? What does that say about my life, my pains, my anguish?)
Trong hồi ký "Đọc Lolita ở Tehran", Azar Nafisi phản ánh về mối liên hệ sâu sắc giữa cảm xúc cá nhân và trải nghiệm tập thể. Cô ấy nhấn mạnh cách chứng kiến các cuộc đấu tranh và chiến thắng của người khác thường thúc đẩy chúng ta hướng nội về cuộc sống của chính mình. Sự đồng cảm này không chỉ là cảm giác cho người khác; Nó cũng dẫn chúng ta đặt câu hỏi về hoàn cảnh, nỗi đau và niềm vui của chính mình.
Nafisi gợi ý rằng hành động tham gia với các câu chuyện của người khác có thể làm sáng tỏ những sự thật cá nhân. Kinh nghiệm chung của con người cho phép hiểu sâu hơn về bản thân, vì nó gợi lên cảm giác đoàn kết và nhắc nhở sự tự suy nghĩ. Sự tương tác giữa những câu chuyện bên ngoài và cảm xúc bên trong làm phong phú thêm bối cảnh tình cảm của chúng ta, khiến chúng ta nhận thức rõ hơn về hành trình của chính mình giữa tiếng cười và nước mắt của những người xung quanh chúng ta.