Đôi khi tôi bị cô đơn cho một cơn bão. Một cơn bão toàn diện nơi mọi thứ thay đổi. Bầu trời trải qua bốn ngày trong một giờ, cây than khóc, những con vật nhỏ trượt trong bùn và mọi thứ trở nên tối tăm và hoàn toàn hoang dã.
(Sometimes I get lonesome for a storm. A full-blown storm where everything changes. The sky goes through four days in an hour, the trees wail, little animals skitter in the mud and everything gets dark and goes completely wild.)
Trong bài tiểu luận của mình từ "Slouching về phía Bethlehem", Joan Didion thể hiện sự khao khát về cường độ và sự hỗn loạn của một cơn bão. Cô mô tả một mong muốn cho một trải nghiệm biến đổi, một điều phá vỡ chuẩn mực và mang lại cảm giác hoang dã. Hình ảnh của thiên nhiên trong tình trạng hỗn loạn ghi lại sự khao khát của cô cho một sự thay đổi mạnh mẽ từ sự trần tục.
Sự phản ánh của Didion, làm nổi bật những cơn bão trọng lượng cảm xúc mang theo, tượng trưng cho không chỉ sự thay đổi về thể chất mà còn là những biến động cá nhân và xã hội sâu sắc. Phép ẩn dụ của cơn bão đóng vai trò là một lời nhắc nhở mạnh mẽ về sự khó lường của cuộc sống và sự kết nối sâu sắc của con người với cơn giận dữ của thiên nhiên.