Những gì anh ta ăn đã không làm giảm bớt cơn đói của anh ta, vì giữ cho nó bất tử trong anh ta.
(What he ate did not so much relieve his hunger, as keep it immortal in him.)
Câu nói từ "Moby-Dick" của Herman Melville chạm đến mối quan hệ phức tạp giữa con người và nguồn gốc của anh ta. Nó gợi ý rằng những gì người ta tiêu thụ có thể không thỏa mãn cơn đói của họ một cách sâu sắc. Thay vì dập tắt hoàn toàn mong muốn thực phẩm, nó duy trì trạng thái đói liên tục, gần như hiện sinh. Điều này nhấn mạnh ý tưởng rằng sự nuôi dưỡng vật lý không phải lúc nào cũng tương đương với sự thỏa mãn về cảm xúc hoặc tinh thần.
Khái niệm này có thể được hiểu là một bình luận về tình trạng của con người, nhấn mạnh rằng sự hài lòng về thể chất đơn thuần thường khiến những cơn thèm ăn sâu hơn không được giải quyết. Thông qua quan điểm này, Melville mời độc giả suy ngẫm về kinh nghiệm của chính họ với cơn đói, cả theo nghĩa đen và ẩn dụ, và xem xét ý nghĩa của việc đáp ứng thực sự một nhu cầu. Việc đói vĩnh viễn có thể tượng trưng cho một cuộc tìm kiếm ý nghĩa, mục đích hoặc kết nối ngoài hành động ăn uống vật lý.