Đoạn trích nêu bật những hoàn cảnh tuyệt vọng mà các bộ lạc người Mỹ bản địa phải đối mặt trong các cuộc chiến tranh Ấn Độ. Tác giả chỉ ra rằng khi các gia đình bị bỏ lại mà không có thức ăn và tài nguyên, việc họ sử dụng để chiến đấu để tồn tại là điều tự nhiên. Câu nói phản ánh nỗi đau và sự thất vọng của các bộ lạc này khi chúng bị đẩy đến bờ vực, coi chiến tranh là lựa chọn duy nhất của họ khi đối mặt với sự đói khát và tuyệt vọng.
Tác giả lên án các hành động đối với người Mỹ bản địa, miêu tả tình huống này là một sự tàn bạo. Ông nhấn mạnh rằng tất cả các bộ lạc chia sẻ một hoàn cảnh tương tự là bị dồn vào chân tường, bị săn bắn và tước đi những lối sống truyền thống của họ. Đại diện này đóng vai trò là một bài phê bình sâu sắc về việc đối xử với người dân bản địa, kêu gọi độc giả nhận ra những bất công mà họ phải đối mặt trong một thời kỳ hỗn loạn trong lịch sử Hoa Kỳ.