Tôi cũng không tự hỏi, và bạn cũng sẽ không, khi người Ấn Độ nhìn thấy vợ và con cái của họ bị đói và nguồn cung cấp cuối cùng của họ bị cắt đứt, họ sẽ tham chiến. Và sau đó chúng tôi được gửi ra đó để giết họ. Đó là một sự phẫn nộ. Tất cả các bộ lạc kể cùng một câu chuyện. Chúng được bao quanh ở mọi phía, trò chơi bị phá hủy hoặc bị đuổi đi, chúng bị bỏ đói, và vẫn còn một điều để họ làm chiến đấu trong khi họ có thể. Sự đối xử của chúng tôi đối với người Ấn Độ là một sự phẫn nộ.
(I do not wonder, and you will not either, that when Indians see their wives and children starving and their last source of supplies cut off, they go to war. And then we are sent out there to kill them. It is an outrage. All tribes tell the same story. They are surrounded on all sides, the game is destroyed or driven away, they are left to starve, and there remains but one thing for them to do-fight while they can. Our treatment of the Indian is an outrage.)
Đoạn trích nêu bật những hoàn cảnh tuyệt vọng mà các bộ lạc người Mỹ bản địa phải đối mặt trong các cuộc chiến tranh Ấn Độ. Tác giả chỉ ra rằng khi các gia đình bị bỏ lại mà không có thức ăn và tài nguyên, việc họ sử dụng để chiến đấu để tồn tại là điều tự nhiên. Câu nói phản ánh nỗi đau và sự thất vọng của các bộ lạc này khi chúng bị đẩy đến bờ vực, coi chiến tranh là lựa chọn duy nhất của họ khi đối mặt với sự đói khát và tuyệt vọng.
Tác giả lên án các hành động đối với người Mỹ bản địa, miêu tả tình huống này là một sự tàn bạo. Ông nhấn mạnh rằng tất cả các bộ lạc chia sẻ một hoàn cảnh tương tự là bị dồn vào chân tường, bị săn bắn và tước đi những lối sống truyền thống của họ. Đại diện này đóng vai trò là một bài phê bình sâu sắc về việc đối xử với người dân bản địa, kêu gọi độc giả nhận ra những bất công mà họ phải đối mặt trong một thời kỳ hỗn loạn trong lịch sử Hoa Kỳ.