Trong lớp triết học, tôi nghĩ cuối cùng chúng ta đã quyết định rằng 'tốt' là một thuật ngữ đệ quy vô hạn - nó không thể được định nghĩa ngoại trừ xét về chính nó. Tốt là tốt vì nó tốt hơn xấu, tuy nhiên tại sao tốt hơn xấu lại phụ thuộc vào cách bạn định nghĩa tốt, v.v.
(In philosophy class I think we finally decided that 'good' is an infinitely recursive term - it can't be defined except in terms of itself. Good is good because it's better than bad, though why it's better to be good than bad depends on how you define good, and on and on.)
Trong một cuộc thảo luận trên lớp triết học, khái niệm 'tốt' nổi lên như một thuật ngữ phức tạp và đệ quy, thách thức định nghĩa đơn giản. Nó tiết lộ rằng sự hiểu biết về 'tốt' dựa trên sự so sánh của nó với 'xấu', tuy nhiên bản thân sự so sánh này bị ảnh hưởng bởi cách giải thích của mỗi cá nhân về lòng tốt. Chu kỳ xác định điều tốt chỉ dựa trên các thuật ngữ riêng của nó minh họa một thách thức triết học thiếu giải pháp dứt khoát.
Cuộc khám phá này biểu thị rằng nhận thức của chúng ta về đạo đức có thể mang tính chủ quan sâu sắc, với mỗi định nghĩa được định hình bởi niềm tin cá nhân và chuẩn mực xã hội. Như vậy, nó tạo ra một vòng lặp vô tận trong đó sự hiểu biết của một người về điều tốt đẹp liên tục tham chiếu đến chính nó và thay đổi tùy theo từng người, khiến nó trở thành một chủ đề sâu sắc và phức tạp trong triết học đạo đức.