Mọi người đều trẻ hơn, và trong một phát sáng nhất định trong những năm đó.
(Everyone was younger then, and in the telling a certain glow suffuses those years.)
Trong "sự chậm chạp của Joan Didion về phía Bethlehem", cô phản ánh về thời gian và tác động của nó đối với ký ức. Cụm từ "Mọi người đều trẻ hơn" nhấn mạnh cảm giác hoài cổ, nhấn mạnh cách sự ngây thơ và sống động của tuổi trẻ thêm một ánh sáng ấm áp cho những trải nghiệm trong quá khứ mà chúng ta kể lại. Tình cảm này cho thấy rằng thời gian làm thay đổi nhận thức của chúng ta, thường làm cho quá khứ có vẻ hấp dẫn hơn so với thực tế.
Công việc của Didion, mời độc giả xem xét làm thế nào những ký ức của chúng ta được định hình bởi bối cảnh cuộc sống của chúng ta khi chúng ta già đi. Ánh sáng làm cho những năm đó đóng vai trò như một lời nhắc nhở rằng trong khi chúng ta có thể nhìn lại với cảm giác khao khát, chúng ta cũng điều chỉnh những hồi ức của mình, lọc chúng qua lăng kính của bản thân hiện tại của chúng ta. Sự tương tác giữa bộ nhớ và thời gian này giúp tăng cường cách kể chuyện, cho phép chúng ta kết nối sâu sắc hơn với cả câu chuyện và cảm xúc mà nó gợi lên.