Khi chúng ta bắt đầu tự lừa dối mình rằng không phải là chúng ta muốn một cái gì đó hoặc cần một cái gì đó, không phải là một sự cần thiết thực dụng để chúng ta có nó, nhưng đó là một mệnh lệnh đạo đức mà chúng ta có nó, sau đó là khi chúng ta tham gia vào những kẻ điên thời trang, và sau đó là tiếng rên rỉ của Hysteria. Và tôi nghi ngờ chúng tôi đã ở đó.
(When we start deceiving ourselves into thinking not that we want something or need something, not that it is a pragmatic necessity for us to have it, but that it is a moral imperative that we have it, then is when we join the fashionable madmen, and then is when the thin whine of hysteria is heard in the land, and then is when we are in bad trouble. And I suspect we are already there.)
Trong tác phẩm của mình "lén lút về phía Bethlehem", Joan Didion khám phá khái niệm về sự tự lừa dối liên quan đến mong muốn và nhu cầu của chúng ta. Cô ấy cảnh báo rằng khi chúng tôi thuyết phục bản thân rằng mong muốn của chúng tôi không chỉ là lựa chọn cá nhân mà là nghĩa vụ đạo đức, chúng tôi có nguy cơ mất liên lạc với thực tế. Sự thay đổi này có thể dẫn đến một sự cuồng loạn tập thể, nơi ranh giới giữa sự cần thiết và nỗi ám ảnh trở nên mờ nhạt, cho thấy một tình huống bấp bênh cho xã hội. Didion cho thấy hiện tượng này đã phổ biến trong văn hóa đương đại.
Tác giả chỉ ra rằng trạng thái tâm trí này biến đổi mong muốn thành các mệnh lệnh đạo đức nhận thức, dẫn đến những hành vi và suy nghĩ phi lý. Sự tự lừa dối như vậy tạo ra một bầu không khí cuồng loạn lan tỏa, nơi mọi người cảm thấy bị buộc phải hành động theo niềm tin "đạo đức" của họ hơn là lý luận thực dụng. Phân tích của Didion, phục vụ như là một sự phản ánh cảnh báo về sự nguy hiểm của việc cho phép chúng ta muốn ra lệnh cho một cảm giác khẩn cấp về đạo đức, làm nổi bật một sự bất ổn xã hội sâu sắc hơn mà chúng ta phải giải quyết.