Đó không phải là một điều đáng chú ý để nói, nhưng đó là một điều đáng chú ý trong bộ nhớ của một người.
(That is not a remarkable thing to say, but it is a remarkable thing to have in one's memory.)
Trong cuốn sách "Slouching về phía Bethlehem", Joan Didion phản ánh về ý tưởng rằng trong khi những tuyên bố nhất định có thể không nổi bật là phi thường, khả năng nhớ chúng có thể khá quan trọng. Điều này chỉ ra khái niệm rằng chính bộ nhớ có thể giữ được trọng lượng và tầm quan trọng, ngay cả khi thông tin không đáng chú ý. Didion nhấn mạnh giá trị của hồi ức và cách nó định hình sự hiểu biết của chúng ta về kinh nghiệm và thế giới xung quanh chúng ta.
Quan điểm này mời độc giả xem xét vai trò của những ký ức dường như trần tục trong việc định hình bản sắc và nhận thức. Nó cho thấy rằng ngay cả những người bình thường cũng có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ và cảm xúc của chúng ta, khẳng định rằng mọi ký ức đều góp phần vào sự phong phú của các câu chuyện cuộc sống của chúng ta. Cái nhìn sâu sắc của Didion khuyến khích sự đánh giá cao hơn cho những khoảnh khắc hàng ngày nán lại trong tâm trí chúng ta, làm nổi bật tác động tiềm năng của chúng đối với những diễn giải của chúng ta về thực tế.