Tôi không lạc quan, em yêu, nhưng tôi hy vọng. Có một sự khác biệt. Tôi hy vọng.
(I'm not optimistic, darling, but I'm hopeful. There's a difference. I'm hopeful.)
Trong tác phẩm của mình "lén lút về phía Bethlehem", Joan Didion truyền đạt một quan điểm sắc thái về sự lạc quan và hy vọng. Cô phân biệt giữa hai khái niệm, cho thấy rằng trong khi cô không thể nhìn thế giới với cảm giác lạc quan, cô vẫn giữ được cảm giác hy vọng. Sự khác biệt này làm nổi bật sự phức tạp của cảm xúc của con người, đặc biệt là trong thời điểm không chắc chắn.
Trích dẫn của Didion gói gọn ý tưởng rằng hy vọng có thể tồn tại ngay cả trong hoàn cảnh ảm đạm. Mặc dù sự lạc quan có thể ngụ ý một niềm tin rằng mọi thứ sẽ được cải thiện, hy vọng có thể tồn tại như một niềm tin cá nhân hơn vào khả năng kết quả tốt hơn. Điều này phản ánh một thái độ kiên cường, nhận ra thực tế trong khi vẫn trân trọng những khát vọng cho một tương lai tươi sáng hơn.