Tôi nhớ bơi {mặc dù lo lắng, vì tôi là một đứa trẻ lo lắng, sợ hố sụt và sợ rắn, và có lẽ đó là khởi đầu cho lỗi của tôi}
(I remember swimming {albeit nervously, for I was a nervous child, afraid of sinkholes and afraid of snakes, and perhaps that was the beginning of my error})
Trong cuốn hồi ký của Joan Didion "Slouching về phía Bethlehem", cô phản ánh về những trải nghiệm thời thơ ấu của mình với bơi lội, mô tả sự lo lắng và sợ hãi của mình khi còn là một cô gái trẻ. Việc đề cập đến sự hồi hộp của cô làm nổi bật những cuộc đấu tranh của cô với nỗi sợ hãi liên quan đến những nguy hiểm tiềm tàng, chẳng hạn như hố sụt và rắn, có thể ảnh hưởng đến nhận thức của cô về bơi lội như một hoạt động nguy hiểm.
Sự hướng nội này đóng vai trò là một phép ẩn dụ cho các chủ đề rộng lớn hơn trong công việc của Didion, trong đó sự sợ hãi và sự không chắc chắn thường thấm vào các cảnh quan cá nhân và xã hội. Những hồi ức sống động của cô minh họa làm thế nào nỗi sợ hãi sớm có thể định hình một trải nghiệm và triển vọng cá nhân, cho thấy những khoảnh khắc hình thành này có thể góp phần vào những thách thức đang diễn ra trong việc điều hướng sự phức tạp của cuộc sống.